Tạ Ngọc Trịnh
hỏi · Từ đâu ra bài chú đại bi
Bài Chú Đại Bi, còn được biết đến với tên gọi Đại Bi Tâm Đà La Ni, có nguồn gốc từ Kinh Đại Bi Tâm Đà La Ni của Quán Thế Âm Bồ Tát. Đây là một bài chú quan trọng và phổ biến trong Phật giáo Đại thừa, thể hiện lòng từ bi và khả năng cứu khổ của Bồ Tát Quán Thế Âm.
Chú Đại Bi được Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tuyên thuyết trong Kinh Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Thế Âm Bồ Tát Quảng Đại Viên Mãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà La Ni. Lý do Bồ Tát Quán Thế Âm nói ra thần chú này là vì tâm đại bi đối với chúng sanh, mong muốn chúng sanh được an vui, trừ bệnh tật, sống lâu, giàu có, diệt trừ nghiệp ác, xa lìa tai ương, tăng trưởng công đức, tiêu tan sợ hãi và mau chóng đạt được những điều mong cầu.
Theo kinh điển, vào thời Đức Phật Thiên Quang Vương Tịnh Trụ Như Lai, Bồ Tát Quán Thế Âm đã nhận sự truyền dạy về thần chú này để mang lại lợi ích cho chúng sanh trong đời vị lai. Khi nghe xong thần chú, Bồ Tát đã chứng quả vượt bậc. Từ đó, hình ảnh Quan Thế Âm Bồ Tát với ngàn tay ngàn mắt biểu tượng cho sự từ bi, trí tuệ và khả năng cứu độ vô biên của Ngài.
Bài chú này cũng thường được gọi là Thanh Cảnh Đà La Ni hoặc Thần Diệu Chương Cú Đại Đà La Ni ở bán đảo Triều Tiên. Nó được dịch và chuyển âm từ tiếng Phạn sang tiếng Trung Hoa bởi Thiền sư Ấn Độ Dà-Phạm-Đạt-Ma trong thời nhà Đường, và sau đó được chuyển ngữ sang tiếng Việt. Bài chú này đã được trân trọng trì tụng rộng rãi trong các nghi thức Phật giáo Đại thừa tại nhiều quốc gia.
Quan trọng nhất, việc trì tụng Chú Đại Bi cần xuất phát từ tâm thành kính và lòng tin tưởng vào Đức Phật và Bồ Tát Quán Thế Âm để có thể gặt hái được công năng nhiệm màu của bài chú.